Ông Chồng Ma Ca Rồng
Ông Chồng Ma Ca Rồng
Tác giả: L.Phiêu
Thể loại: Truyện Teen
Ông Chồng Ma Cà Rồng là một câu chuyện về gia đình khi họ đều là những con người kỳ lạ, cô kiêu ngạo, ích kỷ dữ dằn, trước mặt chồng thì y như là một con búp bê không dám làm gì gê gớm, ko ai thích cô, cô đã cô đơn cho đến khi gặp anh rồi trở thành vợ chồng.
Anh, là chồng của cô, một người lạnh lùng, đẹp trai nhưng vô cùng nóng tính. Trong lòng chỉ có một mình cô, chỉ có anh là người duy nhất dám yêu cô.
Câu chuyện gia đình kỳ lạ này sẽ tiếp diễn ra sao. Họ có thể sống hạnh phúc cùng nhau suốt đời hay không, hay đó chỉ là những ngày đầu hàng thử thách ?!!
Chương 1
Mẫn nhi, xem tin tức hôm qua chưa?”
Lục Tiêu giật mạnh headphone của Tuyết Mẫn xuống, cô quay sang lườm Tiêu tiêu, lấy lại headphone:
“Tin gì? Khủng hoảng kinh tế á? Top 10 công ty lớn ở Đài Bắc có nguy cơ phá sản chứ gì? Tiêu tiêu, công ty của gia đình tớ làm ăn bao lâu rồi? Sóng gió cỏn con này, cậu nhắc đến làm gì?”
“Mẫn à, nghe nói nghiêm trọng lắm đó, các ngân hàng bắt đầu thúc nợ rồi, sợ không đủ khả năng trả!”
“Rầm!!!”
Tuyết Mẫn tức giận thật sự, Tiêu tiêu này, mọi hôm rất lắm chuyện nhưng cũng biết đường nể nang cô, vậy mà hôm nay nói như vậy, không sợ cô bận lòng hay sao?
Nhận thấy Mẫn Mẫn tức giận, Tiêu tiêu im lặng, ỉu xìu trở về chỗ ngồi, Mẫn Mẫn lắc đầu nhìn bộ dạng lật đật của đứa bạn, cô lại đeo headphone vào, rồi tiếp tục nghe nhạc. Phá sản gì cơ chứ? Đường đường là công ty lớn ở Đài Bắc, phá sản dễ vậy sao? Tiêu tiêu thật ngây thơ.
Tiết học kết thúc như mọi ngày, không đợi Lục Tiêu, cô xách cặp kiêu ngạo đi trước. Đi qua mọi người cứ nhìn cô e dè, người thì sợ, người thì lườm, người thì soi mói làm cô khó chịu đến nỗi chỉ muốn bay về nhà.
“Dì Dương, bố cháu về chưa?”
Mẫn Mẫn bước vào nhà, cô nhẹ nhàng hỏi cô giúp việc, trong lòng đang đè nén tức giận, quyết phải làm cho rõ với bố. Nghe thấy giọng của cô chủ, bà Dương giúp việc vội chạy ra, 2 người giúp việc khác đang giúp Mẫn Mẫn cất cặp và túi đàn.
“Ông chủ đang đợi cô trên phòng đọc sách.”
Mẫn Mẫn cảm thấy ngạc nhiên, bố cô rất ít khi có thời gian đọc sách, hơn nữa lại chẳng bao giờ tìm cô mà toàn cô tìm ông. Chuyện Lục Tiêu vừa nói làm Mẫn Mẫn giật mình, chẳng lẽ công ty sắp phá sản là thật? Hoang đường, không thể và không bao giờ! Mẫn Mẫn trấn an lại bản thân, rồi kiêu ngạo bước lên phòng đọc sách.
“Bố”
“Mẫn nhi, con về rồi à? Mau vào đây, có chuyện ta cần phải trao đổi với con.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Mẫn Mẫn ngồi xuống, nhìn mặt bố 1 cách dò xét, hình như bố cô đang có điều gì ưu phiền? Chuyện gì vậy? Chuyện công ty ư? Hay là chuyện phá sản?
“Con đã tìm được nam nhân nào mình thích chưa?”
Phù, hóa ra là chuyện này, cô thở nhẹ nhõm, hú hồn, hóa ra tưởng chuyện phá sản, rồi 1 tiểu thư như cô lại phải đi làm thêm như trong mấy câu chuyện, rồi yêu 1 anh chàng bình dân, nghĩ đến điều cô đang tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cô nổi da gà. Cô nhìn ông Dương, cười tươi:
“Sao hôm nay bố hỏi chuyện này vậy? Thích thì con chưa thích ai. Bố cũng thừa biết tính của Mẫn nhi rồi mà, có lục tung đất Đài Bắc này lên cũng không có người Mẫn nhi thích.”
“Vậy con thích người như thế nào?”
“Tối thiểu phải là ngoại hình được, gia đình có điều kiện, thông minh, chiều con, hơn nữa không được phép có 1 tật xấu nào, tóm lại là 100% perfect boy” (trời ơi, Mẫn tỷ tuyển chồng hay tuyển nhân vật máu mặt nào đây?)
“Vậy là tốt!”
Ông Dương gật gù đồng ý, dĩ nhiên là cái tính kiêu ngạo ngút trời kia của cô là được thừa hưởng từ bố, và cả cái tính lì lợm, bướng bỉnh. Thấy lạ vì câu hỏi của bố, Mẫn mẫn nhìn ông Dương thắc mắc:
“Bố, có phải có chuyện gì không?”
“À...”
Ông Dương ngập ngừng làm Tuyết Mẫn nghi ngờ? Trước giờ bố có bao giờ ngập ngừng thế này đâu? Chuyện gì cũng chỉ nói vỏn vẹn trong 1, 2 câu, nhanh, gọn, dễ hiểu và ngay lập tức phải thực hiện. Mẫn mẫn bắt đầu lo lắng, tự dưng đề cập đến chuyện yêu đương, chẳng lẽ lại bắt cô phải đính hôn sao????? Không sao, chắc công ty đang khó khăn nên cần làm thế, đính hôn thì hủy là được, khi nào công ty tai qua nạn khỏi, thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Dù gì cô chẳng phải làm thế, bạn bè cô cũng nhiều người đã đính hôn ( dĩ nhiên toàn con nhà giàu thôi =p~), điều này không còn là lạ nữa. Nhưng mà đính hôn với ai???
“Bố, không lẽ bố định đính hôn cho con với ai đó sao???”
“Aiigggg, đúng chỉ có Mẫn nhi là hiểu ta thôi. Nếu là vậy, con có đồng ý không?”
“Con không đồng ý được sao? Không sao cả, đính hôn thôi chứ có phải kết hôn đâu mà lo. Nếu công ty khó khăn, cần đính hôn để giải quyết, con sẽ đính hôn, đợi khi nào công ty ổn định, chúng ta hủy hôn là được.”
Ông Dương tròn mắt nhìn con gái, điều này là điều ông mong đợi, nhưng không phải chỉ là đính hôn.
“Mẫn nhi à, chuyện này....”
Mẫn mẫn cười xòa ( tỷ cứ cười đi =))~ Sắp có biến rồi đấy), tiến đến mát xa vai cho bố, ông Dương khó xử, ấp úng nói:
“Ta, cũng muốn con đính hôn....”
“Bố muốn thì con sẽ làm tất cả mọi chuyện”
“Thật chứ! Mẫn nhi, con không lừa ông già này chứ?”
“Dĩ nhiên, là 1 tiểu thư như con không thể nói 2 lời được, hơn nữa chỉ là đính hôn, không có vấn đề gì!”
“Thật ra....Công ty chúng ta đang gặp khó khăn lớn, có thể...có thể...sẽ phá sản.”
“Con biết, trang nhất của tất cả các báo đều đã đăng tin rồi. Vì vậy con phải đính hôn để cứu công ty đúng không?”
“À...cứu công ty thì đúng, nhưng mà...không phải đính hôn.”
“Vậy thì quá tốt rồi!!!”
Mẫn mẫn cười lớn, rồi tiếp tục xoa bóp vai cho ông Dương, ông Dương e dè, rồi nuốt nước bọt, quyết định đánh liều nói ra tất cả:
“Không phải đính hôn, mà là kết hôn”
Ông nói lớn, khiến cho Mẫn mẫn giật mình, nghe thấy 2 từ “kết hôn”, Mẫn mẫn hoảng sợ, kéo mạnh ông Dương, lo lắng hỏi:
“Cái gì? Sao lại kết hôn?”
“Gia đình bên đó sợ chúng ta hủy hôn, vì vậy....”
“Không phải bố đã đồng ý rồi chứ?????”
Mẫn mẫn hét lớn, cô chùn chân, đứng lặng, đầu óc quay linh tinh 360 độ không phương hướng, ông Dương sợ hãi, vội vàng nói:
“Chẳng phải con vừa hứa sẽ làm tất cả những gì ta muốn hay sao? Hơn nữa, đối tượng đó rất hợp với tiêu chuẩn của con. Mẫn nhi à, con gái ngoan, bảo bối của ta, con vừa nói là đã nói là sẽ giữ lời hay sao?”
“Bốốốố....Bây giờ bố định bán con gái hay sao?”
Mẫn mẫn tức giận hét lớn, tay vung loạn xạ làm ông Dương sợ toát mồ hôi, ông e dè tìm cách nói khéo để làm dịu lòng con gái.
“Mẫn nhi, đảm bảo người đó con sẽ thích, hơn nữa kết hôn với đính hôn có khác gì nhau là mấy đâu. Bên đó sẽ hứa khi nào 2 đứa đủ tuổi sẽ làm lễ nhập phòng ( động phòng ý :x:x)”
“Con còn đang đi học mà....”
Mẫn mẫn dậm chân, giãy nảy lên phản đối, cô cố nhõng nhẹo để làm nũng ông Dương, vì cô biết ông rất dễ mềm lòng.
“Mẫn mẫn, chỉ là kết hôn trên danh nghĩa thôi, khi nào con đủ tuổi nhập phòng, hãy tìm cách để ly hôn, vậy là được mà.”
“Vậy chẳng phải cũng giống đính hôn hay sao?”
Mẫn mẫn ngạc nhiên, cô dịu lại, nhìn ông Dương, ông cười lớn, rồi đứng dậy đến chỗ kính viễn vọng, ông vừa chỉnh kính vừa nói nghiêm nghị:
“Vậy nên chỉ là lời nói và giấy tờ thôi mà. Con yên tâm!”
Nhận thấy ẩn ý trong câu nói của bố, Mẫn mẫn cười xòa, cô ngồi xuống ghế, uống 1 ngụm trà, cơn giận lắng xuống, cô có vẻ đã chấp nhận chuyện này.
“Vậy cũng phải để con gặp bên đó chứ!”
“Dĩ nhiên là vậy, nhưng vì thời gian gấp quá, nên ba đã thay con làm thủ tục đăng kí kết hôn rồi. Con yên tâm, chỉ qua đợt khủng hoảng này là được. Ngày mai con sẽ chuyển sang nhà đó, và đồng thời chuyển trường.”
“Đột ngột vậy sao?”
Mẫn mẫn ngạc nhiên, tròn xoe mắt ngây thơ nhìn bố, ông Dương mỉm cười gật đầu. Mẫn mẫn miễn cưỡng cúi chào, rồi bước ra khỏi phòng, không sao, chỉ là kết hôn trên giấy tờ, chuyện đó cô sẽ làm, vì công ty của gia đình. Dù gì kết hôn ở tuổi 17, cũng không sao, 3 năm nữa cô mới đủ tuổi để nhập phòng, 3 năm ly thân là đủ để ly hôn rồi. Cô thật là thông minh, và bố cô cũng vậy. ( trời ơi hôn nhân lừa đảo, bố con Mẫn tỷ tệ quá
Chương 2
Mẫn mẫn sững người đứng trước vila mà ông Dương dẫn cô đến, trời ạ, vila này còn to gấp 4 lần vila nhà cô, hơn nữa lại rất đẹp, trang trí theo phong cách Nam Á, thích chết mất đi, lộng lẫy như tòa lâu đài, vậy chẳng phải cô là công chúa đang đứng trước cửa lâu đài hay sao? ( Tỷ buồn cười thật, công chúa mà phải đứng trước cửa nhìn à =)) )
“Ông Dương, tiểu thư Dương, ông bà chủ chúng tôi đang ở trong nhà, mời ông và tiểu thư vào trong.”
1 người ăn mặc rất lịch sự bước ra, cách ăn nói cũng khiến Mẫn mẫn hiểu, đây ắt hẳn phải là quản gia của nhà, nếu vậy chắc chủ nhà cũng rất lịch sự và hòa nhã.
“Ông Dương, khách quí của tôi.”
Vừa bước vào căn phòng khách rộng lớn, 1 người đàn ông đã bước ra rất lịch sự, thân mật bắt tay ông Dương, đây chắc là ông chủ-bố chồng của cô, cô nhìn xung quanh, tò mò nhìn cách thiết kế căn nhà, xem xét kĩ lưỡng, và cô nhận ra:
“Tuyệt, đây hẳn phải là thiết kế của Friedensreich Hunder, nhà thiết kế Ý phải không bác?”
Mẫn mẫn khẳng định nhận xét, điều đó làm người đàn ông kia ngạc nhiên và cười lớn:
“Haha, quả là 1 người xuất chúng, đúng vậy, tuy nhìn bên ngoài người ta tưởng là thiết kế của Nam Á, nhưng bên trong là bản thiết kế độc quyền của Hunder. Cháu thật là tinh tường, quả không hổ danh là con dâu ta.”
Mẫn mẫn vốn dĩ không có hứng thú gì với việc kết hôn này, cô đã quá quen với chuyện này qua cuộc sống của bạn bè, và cả qua những bộ phim, hay câu chuyện xem được. Nhưng ít ra cô cũng phải sống ở đây đến khi ly hôn, vì vậy nên lấy lòng ông già này, chí ít thì cũng có thể sống yên ổn:
“Vâng, hẳn đây là bác Mạc, cháu rất vui vì có cơ hội đến đây.”
“Haha, còn bác Mạc gì chứ, cháu đã kết hôn rồi, mau gọi bố đi.”
“Hơ...” Mẫn mẫn e ngại, khó chịu nói “ Dạ, thưa bố”
2 ông già cười vui vẻ ngồi xuống nói chuyện với nhau, Mẫn mẫn cũng ngồi xuống, nhìn xung quanh:
“Ồ, ông Dương đã đến rồi ư?”
1 người phụ nữ mặc váy đỏ trông rất quyến rũ bước xuống, trời ạ, từ thưở bé đến giờ Mẫn mẫn chưa từng gặp qua ai ở độ tuổi này mà đẹp đến vậy, đến mỹ nhân ngư còn không sánh bằng. Nếu vậy chắc ông chồng của cô cũng không đến nỗi nào.
Mẫn mẫn đứng dậy, cúi đầu chào. Ông Dương và người đàn ông kia cùng cười, ông Dương đưa tay ra bắt tay người đàn bà đó.
“Đây là con dâu tôi phải không ông Dương?”
“Haha, đúng vậy!”
“Mẫn nhi, con quả thật rất xinh đẹp, ta là Lâm Thu, hãy gọi ta là mẹ đi nào.”
Trời ơi, đôi vợ chồng này, có con mà cứ thích người khác gọi là bố với mẹ hay sao? Chết mất thôi. Mẫn mẫn cố gắng dịu cơn bức xúc, cố nở ra 1 nụ cười giả tạo:
“Vâng, thưa mẹ”
“Mẫn nhi, hãy theo ta lên phòng của con. Để 2 người kia nói chuyện.”
Mẫn mẫn gật đầu,cô ngoan ngoãn đi theo bà Mạc. Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô biết rằng mình có khả năng diễn kịch đến vậy, biết trước cô đã đi làm diễn viên. ( Mẫn tỉ mà làm diễn viên chắc phim ế khách ), dù gì lấy chồng cũng không phải chuyện xấu, ít nhất thì cũng được sống trong tác phẩm của thần tượng mà cô ngưỡng mộ ( chính là nhà thiết kế Hunder ý :x:X)
Vừa bước chân lên tầng 2, 1 cái bóng đen xì lướt qua, đôi mắt và quả cầu pha lê trên tay cái bóng đó rực sáng, làm Mẫn mẫn sợ đến nỗi phát khiếp:
“Aaaaaaa, maaaaaaaaa…………..”
Mẫn mẫn ôm mặt, run người hét lớn, tiếng hét của cô làm những người giúp việc chạy ra lo lắng, còn ông Dương và ông Mạc dưới nhà cũng lật đật đi đến chân cầu thang nhìn lên, bóng đen đó dừng ngay trước mặt bà Mạc, bà Mạc cười lớn:
“Haha, Mẫn nhi à, mở mắt ra đi con, đó không phải là ma đâu!!!”
Mẫn mẫn ngạc nhiên, từ từ mở những ngón tay ra, nhìn dò xét, thấy nụ cười tươi của bà Mạc, Mẫn mẫn sợ hãi và rụt rè đứng lên, bà Mạc chạm tay vào cái bóng đen đó, lật cái mũ trùm kín đầu ra:
“Đây là Tư Vân, con gái của ta, Tư Vân, lần sau con đừng làm mấy trò ma quỉ này nữa.”
1 khuôn mặt rất xinh đập vào mắt Mẫn mẫn, cô nhìn người đó chăm chú, ủa, con gái của bà Mạc, vậy là em dâu, hay chị dâu cô. Bà Mạc không để ý đến thái độ ngạc nhiên của Mẫn mẫn, quay sang Tư Vân:
“Vân nhi, đây là Tuyết Mẫn, Dương Tuyết Mẫn, là chị dâu của con đó.”
“Chị ta ư??”
Tư Vân nhìn dò xét Mẫn mẫn từ đầu đến chân, thôi xong, Mẫn mẫn trước giờ rất ghét những ánh mắt dò xét, xoi mói, Mẫn mẫn khó chịu với ánh mắt đó, kiếm cớ:
“Vân nhi, rất vui được biết em, mau rằng sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau thật tốt ^^~”
Mẫn mẫn mở một nụ cười thánh thiện, hồn nhiên, và “vô cùng” thiện cảm nhìn Tư Vân, Vân vân thôi không nhìn Mẫn mẫn nữa, cô lạnh lùng:
“Tôi không hề thích sự có mặt của cô”
Lời nói của Tư Vân như cứa vào sự kiêu ngạo vốn có của cô, cô tức giận, bà Mạc giật mình vì câu nói của con gái, Tư Vân không để ý, thoắt cái đã đi mất, bà Mạc cười gỡ rối, kéo tay Mẫn mẫn đi, vừa đi vừa giải thích:
“Mẫn nhi, Vân nhi là vậy đó, con đừng để bụng, từ bé nó không quen tiếp xúc với người ngoài, nên chưa hiểu chuyện, nể mặt ta hãy bỏ qua cko nó”
“Vâng”
Mẫn mẫn miễn cưỡng đáp, thôi nể tình khuôn mặt đẹp như tiên cá của bà ta mà tha cho nhỏ đó vậy, còn bé mà chẳng biết phép tắc gì cả. Được rồi, sau này ta sẽ dạy dỗ sau. Mẫn mẫn mỉm cười, rồi tiếp tục quan sát kiến trúc trên đường đi.
“Mẫn mẫn, đây là phòng của con và Vũ nhi, chồng con, thế nào, con có thấy đẹp không?”
Bà Mạc hạnh phúc chỉ vào căn phòng, woa, đúng là thiết kế của Hunder, thật đẹp quá đi. Mẫn mẫn đang sung sướng, nhưng chợt nhận ra điều lạ, vội dừng lại, ngạc nhiên nhìn bà Mạc
“What....bà vừa...à không...mẹ, mẹ vừa nói gì vậy? Phòng của con và ai cơ?”
“Vũ nhi, Mạc Tư Vũ, con trai của ta. Chồng của con.”
“Chuyện...chuyện gì vậy???? Sao lại thế này? Chẳng phải đã nói rằng đến khi con đủ tuổi mới nhập phòng hay sao???”
“Đúng vậy”
“Vậy....vậy chuyện này….”
“Mẫn nhi, chỉ là chung phòng thôi mà, giường rất rộng, 2 đứa có thể nằm thoải mái. Ngủ chung thôi mà, ta tuyệt đối sẽ không để Vũ nhi làm gì vượt mức với con đâu.”
Câu nói của bà nhưng 1 tiếng sét đấm thằng vào Mẫn mẫn.
“Bố...không những bán con gái, bố còn lừa con gái hay sao? Bố được lắm”
Chương 3
Mọi người trong gia đình này thật lạ, đối với cô thì rất vui vẻ, nhưng không khí gia đình vô cùng trầm mặc. Vừa chỉ cho cô nhà, sắp xếp mọi thứ, ông Mạc và vợ đã đi mất, bữa cơm cũng được mang lên phòng của cô và người đó ( người đó là người ai cũng biết là ai rồi đấy, hehe). Không những thế, cô em chồng Tư Vân quái đản kia cũng không thấy đâu, và cả ông chồng Tư Vũ chưa từng được gặp mặt của cô xuất hiện nữa. Mẫn mẫn vô tư ăn xong rồi chuẩn bị quần áo và bước vào phòng tắm:
“ Hừ, mùi gì thế này?”
Tư Vũ lạnh lùng bước vào phòng,hắn nhăn mày lại, nhìn xung quanh, nhận thấy 1 bộ quần áo của con gái để trên giường, Tư Vũ nhấc lên xem xét:
“Chẳng nhẽ có trộm? Tiếng gì vậy nhỉ?”
Tư Vũ nghe thấy tiếng nước chảy, từ từ đặt quần áo xuống, bước vào phòng tắm.
“Lalala....”
Mẫn mẫn đang tắm, vô tư hát mà không để ý rằng 1 bóng đen đang đứng trước cửa, tay nắm cửa từ từ được mở, nghe thấy tiếng động, Mẫn mẫn quay ra:
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Thấy có kẻ lạ mở cửa phòng, lại còn là cửa phòng tắm, hơn nữa lại còn là con trai, và hơn thế nữa là trên mồm anh ta còn dính đầy máu, Mẫn mẫn sợ hãi hét ầm lên, nhưng là phòng cách âm nên không ai nghe thấy. Mẫn mẫn vớ vội chiếc khăn tắm chùm vào người, sợ hãi nhìn bóng người đó, tên đó là ai??? Sao lại vào phòng cô, lại còn...
“Anh...anh là ai? Tại sao lại vào đây???? Mau đi ra, tôi....tôi có võ, tôi đã học judo 7 năm...anh mà không...”
“Cô là ai?”
Người đó dựa lưng vào cửa phòng tắm, điềm tĩnh lạnh lùng hỏi, mắt không thèm để ý đến bộ dạng sợ sệt của Mẫn mẫn, cắt lời cô:
“Tôi là Tuyết Mẫn, là .... là vợ của CẬU CHỦ CÁI NHÀ NÀY!!!!”
Mẫn mẫn sợ hãi đến nỗi phải hét lên cái câu mà cô ghét phải nói nhất cho tên đó sợ hãi và bước đi, nhưng không, tên đó quay lại nhìn cô bằng ánh mắt tức giận, hắn tiến lại chỗ cô, hằn càng tiến cô càng thở gấp, đằng sau cô đã không còn chỗ lùi, trời ơi cái áo tắm chết tiệt, sắp tuột đến nơi rồi. Hắn ta đặt tay lên tường, ép cô vào giữa khoảng cách 2 tay hắn. Mẫn mẫn sợ hãi, cô chưa gặp phải tình huống này bao giờ. Chưa tên nào dám đối xử với cô như thế này. Mẫn mẫn ngước lên, nhìn vào người lạ đó.... “OMG, đẹp trai quá” Mẫn mẫn đơ người, nghĩ thầm (Lp: trời ơi trong hoàn cảnh này mà còn hám zai được :-
“Anh...anh…anh định làm gì???”
Mẫn mẫn tuy mê trai đẹp, nhưng cũng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, trong trường hợp này, không thể để vẻ đẹp kia làm nguy hiểm cô được. Tư Vũ vẫn lạnh lùng, không có biểu cảm, nhìn chằm chẳm cô, dí sát mặt vào cô, Mẫn mẫn sợ quá, khua khua tay, chiếc áo sắp tuột rồi, anh ta định làm gì cô cơ chứ:
“Rào....”
Mẫn mẫn gạt vào van nước nóng, nước xả xuống ngay người Tư Vũ làm hắn ta vội vàng co người lại, tránh ngay ra, tranh thủ lúc đó, Mẫn mẫn kéo áo lên, buộc chặt dây thắt ở eo, rồi chạy vội ra ngoài.
“Cô định đi đâu???”
Mẫn mẫn đang định mở cửa phòng để chạy trốn thì bị Tư Vũ kéo lại, 1 lần nữa Mẫn mẫn lại bị giữ giữa 2 cánh tay của Tư Vũ, lúc này Mẫn mẫn đỡ sợ kẻ đứng trước mặt hơn:
“Cô là Tuyết Mẫn?”
“Đúng”
“Là con gái Dương chủ tịch?”
“Đúng”
“17 tuổi?”
“Đúng”
“Là vợ của tôi?”
“Đúng...Hả, anh vừa nói cái gì cơ??????????”
“Tôi hỏi cô là vợ của tôi có phải không?”
Tư Vũ vẫn không có chút gì biểu cảm, điều đó làm Mẫn mẫn thắc mắc:
“Chẳng lẽ, anh là Mạc Tư Vũ??”
“Đúng”
“Anh là chồng của tôi?”
“Đúng”
“AAAAAAAAA”
Mẫn mẫn hét lên, “trời ơi chồng ta đẹp trai quá”, Mẫn mẫn vui sướng nghĩ trong đầu ( OMG =.=” )
“Cô hét cái gì?”
“A, không, không có gì!!”
Mẫn mẫn lắp bắp, cô chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai như vậy! Nhưng điều này chỉ là suy nghĩ thoáng chốc, nhìn ông chồng của mình, và nhìn xuống đôi môi xinh đẹp kia, cô giật mình:
“Anh, anh....”
“Sao??”
“M…m…máu....”
“???”
“Máu ở trên miệng anh”
Mẫn mẫn đánh liều nói ra, trời ơi anh ta có biết mình phát hiện được chuyện anh ta làm, anh ta có giết mình giệt khẩu không nhỉ???? Trời ơi, sao số khổ thế này, có được ông chồng đẹp trai thì lại là tên vô cùng nguy hiểm. Cô thầm than thở, Tư Vũ vẫn không biểu cảm, bỏ cô ra, ngồi vào ghế salon, lau vết máu trên miệng:
“Aigggg, máu này thật sự là không ngon tí nào??”
“Cái gì???”
Mẫn mẫn trợn tròn mắt nhìn Tư Vũ, anh ta cười khẩy, biểu cảm đầu tiên cô thấy, Tư Vũ lao đến ghì chặt lấy 2 cánh tay của Mẫn mẫn, hành động thô bạo đó làm cô giãy giụa, cô cố gắng vùng ra khỏi cánh tay rắn chắc của anh ta, nhưng không được, anh ta quá mạnh. Tư Vũ- Hắn, hắn dám hôn lên cổ cô, không, không phải chỉ là hôn, trời ơi, hắn ta làm trò gì vậy? Hắn làm cô nhột chết mất, Tư Vũ liếm lên cổ của Mẫn mẫn ( bẩn quá >
“AAAAA, anh làm trò gì vậy???”
Mẫn mẫn hét lên, cố gắng đẩy Tư Vũ ra, nhưng hắn ta vẫn ghì chặt lấy cô, Mẫn mẫn có cảm giác như máu của mình đang bị rút ra ngoài, hành động gì đây? Hắn ta uống máu ư??????? Hắn ta là sát nhân ư??? Hắn ta, là ma cà rồng ư?????
Chương 4
“Thả tôi ra, tên điên tâm thần kia”
Mẫn mẫn đau đớn, đập mạnh vào lưng của Tư Vũ, nước mắt cô chảy giàn giụa, cô dùng hết chút sức cuối cùng để tát vào mặt hắn:
“Bốp...”
Tư Vũ đang say mê uống máu, bỗng thấy dát dát ở mặt, hắn dừng lại, nhìn Mẫn mẫn, đôi mắt kia đang long lanh tràn đầy nước, cô thật sự đang rất hoảng sợ, Tư Vũ thần người, hoàn cảnh này, sao giống trước đây quá. Điều đó khiến hắn tức giận, nhìn căm thù Mẫn mẫn. Tư Vũ thả lỏng tay ra, buông Mẫn mẫn, được tên điên kia thả tự do, nhưng chút sức lực của cô đã không còn, cô ngã xuống:
“Bốp....”
1 cái tát mạnh như giáng trời in đỏ 5 ngón tay với những vệt máu lên khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của Mẫn mẫn, Tư Vũ nghiến răng, nhìn cô hả hê và sung sướng ( trời ơi Vũ ca ác quá!!!), cái tát của Tư Vũ làm Mẫn mẫn kiệt hẳn sức, gục xuống dưới sàn.
“Những tháng ngày sau đối với cô sẽ còn dài.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian